Từ Pê-đê trongtiếng Việt có gốc ở từ tiếng Pháp
Pederaste, vốn nghĩa là người đồng tính nam, tức luyến
ái đồng giới nam, tiếng Anh là Gay. Người Trung Quốc gọi Pê-đê là “Nhân yêu”, tức
“Yêu tinh người”, hoặc“Người Âm Dương”, với nghĩa khinh bỉ.
Nói chung người châu Á ít có hiện tượng
luyến ái đồng giới, riêng tại Thái Lan không rõ vì sao hiện tượng này khá phổ
biến, trở thành một “đặc sản” của nước này. Bangkok là một trung tâm Pê-đê của châu Á.
Hiện nay du khách đến Thái Lan đều được các công ty du lịch dẫn đi xem Pê-đê
biểu diễn. Những cuộc biểu diễn nghệ thuật nổi tiếng với diễn viên toàn là trai
giả gái thu hút rất nhiều khách. Người xem ai cũng trầm trồ khen Pê-đê Thái Lan
đẹp mê hồn, đẹp hơn cả con gái thật, và biểu diễn rất tuyệt.
Thực ra người Thái Lan chẳng mấy ai thích
làm Pê-đê. Chỉ có một số gia đình nghèo khi thấy cuộc đời của con trai mình
không có tương lai mới đưa chúng đi làm Pê-đê. Thông thường những trẻ em trai
có thân hình mảnh mai và khuôn mặt thanh tú giống con gái được cha mẹ cho để
tóc dài và mặc giả gái từ nhỏ, được nuôi dạy như con gái, nhằm mục đích khi chúng
lớn lên có thể trở thành nguồn kiếm tiền cho gia đình. Nói chung số phận các «bé
gái» ấy ngay từ 2 - 3 tuổi đã được quyết định. Chúng được cha mẹ đưa đến học
trong các trường lớp chuyên đào tạo Pê-đê. Tại đây người ta dạy chúng các cách
ứng xử kiểu con gái, cách trang điểm, cách biểu diễn múa hát và nhiều trò phô
diễn cơ thể. Vì bản chất là con trai nên các Pê-đê có khả năng tiếp thu nhanh
kiến thức và cộng thêm có sức khỏe, nhanh nhẹn hơn con gái, vì thế trình độ
biểu diễn rất khá.
Sau
khoảng chục năm đào tạo, các đặc trưng sinh lý con trai của chúng dần dần biến
mất, dương vật trở nên nhỏ và ngắn, da dẻ mịn màng, lớp mỡ dưới da dầy lên, cơ
bắp nhỏ đi nhưng vú nở ra nhô cao như đàn bà. Nếu muốn chuyển đổi giới tính thì
phải trải qua quá trình khá phức tạp, phải uống thuốc, tiêm thuốc trong thời
gian dài, chủ yếu tiêm hóc môn nữ và sau đó làm phẫu thuật chuyển đổi giới
tính, trở thành loại người có giới tính thứ ba (the third sex), không là nam cũng
chẳng là nữ, tiếng Thái gọi là Katoey, tiếng Anh Ladyboy, phương Tây thường dùng từ She-male hoặc Shemale.
Công nghệ phẫu thuật chuyển giới ở Thái
Lan rất phát triển, đạt trình độ cao tới mức con trai Trung Quốc, Đài Loan …
thường tới đây làm phẫu thuật này.
Pê-đê Thái Lan có mấy loại:
Loại
thứ nhất hoàn toàn là
trai giả gái 100 %, không cần phẫu thuật chuyển giới, loại này khi đi đại tiểu
tiện vẫn vào nhà vệ sinh củanam giới. Thái Lan có rất nhiều Pê-đê loại này.
Loại
thứ hai là Pê-đê có sử
dụng thuốc (thường là hóc môn nữ) và làm phẫu thuật chuyển giới tính từ trai
thành gái, nghe nói cũng có âm đạo nhưng không có tử cung, tức không chửa đẻ
được, tuy vẫn có thể «phục vụ tình dục» để kiếm tiền.
Phần lớn người chọn con đường làm Pê-đê
chỉ có mục đích kiếm tiền, nhưng cũng có mộtsố người đúng là bẩm sinh đã cảm nhận
thấy mình bị nhầm lẫn về giới tính, từ nhỏ họ đã có tâm lý day dứt, giằng xé
nên chọn giới tính nào và cuối cùng họ chọn cách chuyển giới tính. Luật pháp
Thái Lan quy định Pê-đê vẫn là nam giới, nhưng xã hội thường coi họ như nữ giới.
Thực ra rất ít Pê-đê có thể trở thành ngôi
sao ca múa dễ dàng kiếm bộn tiền. Đa số họ điên cuồng lao vào con đường kiếm
tiền bằng mọi cách như chèo kéo vòi tiền thưởng của người xem biểu diễn, thu
tiền của khách muốn chụp ảnh chung với họ. Pê-đê phải ráo riết kiếm tiền bằng mọi
giá để chuẩn bị cho tuổi già, vì chỉ khoảng 40 tuổi là họ đã phải bỏ nghề.
Thông thường diễn viên Pê-đê không tên tuổi chỉ có thu nhập khoảng 4-5 nghìn
Bạt một tháng (40 bạt đổi 1 USD). Mức thu nhập như vậy sống ở thành phố rất
chật vật.
Nhìn chung nghề của họ rất tội nghiệp. Xã
hội Thái Lan có thái độ cởi mở khoan dung đối với Pê-đê, thông cảm và không xa
lánh khinh rẻ họ, thậm chí còn khuyến khích động viên họ.
Hiện tượng Thái Lan lắm Pê-đê còn được
giải thích là vấn đề do lịch sử để lại. Một truyền thuyết nói Vương quốc Xiêm
La (Siam )
có lịch sử 4500 năm, ngày xưa có nền văn hóa tình dục lâu đời. Phụ nữ xứ này
không «bảo thủ» về tình dục, mà coi chuyện ấy là rất bình thường, chẳng cần giữ
gìn. Nếu phụ nữ Trung Quốc chịu ảnh hưởng của Nho giáo coi «xướng ca vô loài»
thì phụ nữ Thái Lan lại khác hẳn. Họ coi thường người nghèo chứ không coi
thường người làm nghề phục vụ tình dục (gái điếm) hoặc người làm nghề xướng ca.
Thời xa xưa các gia đình quan lại hoặc nhà
giàu đều thích tuyển Pê-đê làm người hầu trong nhà, vì nói chung họ đều nhanh
nhẹn, khỏe mạnh, lại trung thành với gia chủ và do có khiếm khuyết về sinh lý
nên họ không có khả năng sinh lý để xâm phạm tình dục những người phụ nữ chủ
nhà. Các bà chủ, cô chủ đều có sở thích dùng người hầu là Pê-đê. Phong tục này
còn lan truyền sang cả Ấn Độ. Thấy Pê-đê là nghề kiếm được tiền nên mộtsố nam
giới khó kiếm việc làm bèn tìm mọi cách gia nhập đội ngũ này, như chịu cắt bỏ
bộ phận sinh dục (tương tự hoạn quan ở Trung Quốc) và xin làm người hầu cho các
gia đình quan lại hoặc nhà giàu.
Cũng có người giải thích «công nghệ» làm
Pê-đê ở Thái Lan phát triển là do hồi chiến tranh Việt Nam , lính Mỹ
đóng ở Thái Lan cần kiếm gái điếm phục vụ tình dục. Một số gia đình người Thái
Lan nghèo khổ không có con gái bèn cho con trai chuyển đổi giới tính để kiếm
tiền của lính Mỹ. Lâu ngày cách làm ấy trở thành mốt thời thượng. Ngày nay con
trai nhà nghèo tự nguyện làm Pê-đê chứ không còn bị cha mẹ ép buộc nữa.
Pê-đê
Thái Lan chủ yếu tập trung ở vùng Pattaya và Bangkok . Điểm du lịch ven biển Pattaya nổi
tiếng phong cảnh đẹp mà sạch chưa bị ô nhiễm, khí hậu dễ chịu. Du khách đến đây
không ai không đi xem các Pê-đê show như Alcaza Show và Tiffany Show, hai chương trình biểu diễn của các diễn
viên nam đã chuyển đổi giới tính, tức các Katoey. Giá vé mỗi show khoảng 800
Bạt (20 USD). Các màn biểu diễn nghệ thuật được dàn dựng thiết kế hết sức công
phu, hoành tráng, hệ thống đèn chiếu và âm thanh hiện đại biến hóa, diễn viên
đẹp nõn nà duyên dáng mê hồn trong trang phục màu sắc lộng lẫy, tài nghệ biểu
diễn múa hát tuyệt vời (nghe nói chỉ là hát nhép) đưa khán giả vào một thế giới
thần tiên, đem lại cho họ cảm thụ nghệ thuật thực sự và sự khâm phục tài nghệ
củacác nghệ sĩ Pê-đê. Bangkok
cũng có đoàn The Ladyboys of Bangkok rấtnổi tiếng.
Sau khi biểu diễn xong, các «nàng» thường
xuống gặp gỡ khán giả, kéo họ chụp ảnh chung để kiếm tiền. Thông thường khi
muốn chụp một pô ảnh, khách phải trả 100 Bạt (khoảng 2,5 USD), đưa tiền trước
rồi mớichụp ảnh.
Website gaythailand.com cho biết nước này hiện có 180 nghìn
Katoey làm đủ mọi nghề từ phục vụ trong khách sạn, quán bar, hiệu làm tóc cho
tới biểu diễn văn nghệ, đóng phim, đấu bốc (boxing). Một nguồn tin khác nói 1 %
dân Thái là Katoey. Công nghiệp tiêu khiển giải trí Thái Lan khởi sắc là nhờ
những người có giới tính thứ ba này. Nghe nói ở miền Nam Việt Nam cũng bắt
đầu xuất hiện những Pê-đê chuyên biểu diễn các trò lố lăng để kiếm tiền.
Trong một xã hội lắm Pê-đê như Thái Lan,
người ta phải học cách phân biệt đâu là gái thật, gái giả, nếu không có thể
chuốc lấy rắc rối. Pê-đê diễn viên thường trang điểm cầu kỳ, tay đi găng, khi
xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu rất khó nhận ra là trai giả gái.
Nhiều Pê-đê xinh đẹp chuyên làm người mẫu
quảng cáo cho các mẫu xe hơi. Pê-đê có tên Poy năm 17 tuổi phẫu thuật chuyển
giới tính, trở thành hoàng hậu Pê-đê Thái Lan nổi danh trênmạng Internet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét