Tiến sỹ Đoàn Xuân Lộc
Một xu hướng, hay có thể nói một hiện tượng
– thu hút sự chú ý của dư luận trong thời gian qua là tại Việt Nam càng ngày
càng có nhiều người – từ dân nghèo tới đại gia đến quan chức, và thậm chí một
vài cơ quan nhà nước – ‘đi chùa’, ‘thờ cúng’ hay ‘cầu siêu’.
Nhu cầu tâm linh, ít
hay nhiều ai cũng cần, xã hội nào cũng có. Nhưng điều làm dư luận quan tâm là
việc thờ cúng tại Việt Nam
không chỉ đang xảy ra tràn lan, bất chấp quy cách mà còn bị biến tướng, lạm dụng,
gây nhiều phản cảm, phản tôn giáo, phản tâm linh.
Câu hỏi đặt ra là tại sao có ‘hiện tượng’
này và đặc biệt vì đâu có việc ‘loạn thờ cúng’ như vậy ?
Thực hư lẫn lộn ?
Dù đúng hay sai, ít nhiều phải thừa nhận
rằng con người tìm đến với tôn giáo hay coi trọng đời sống tâm linh một phần
cũng vì thấy mình bất lực hoặc phải đối diện với nhiều tai ương, khốn khó trong
cuộc sống, trong cuộc đời của mình.
Và khi càng thấy mình bất lực, càng gặp
nhiều khó khăn người ta lại càng cần đến thần linh hay một đấng vô hình nào đó.
Trong một xã hội nhiều rủi ro – từ thực
phẩm đến giao thông – như Việt Nam ,
chuyện người dân tìm đến chùa chiền hay tổ chức thờ cúng để cầu phước, cầu may
cho mình hay cho người thân của mình cũng không khó hiểu.
Theo số liệu thống kê của Ủy ban An toàn Giao thông ViệtNam , trong 10 tháng đầu năm 2013 Việt Nam đã
có đến gần 8.000 người tử vong và hàng chục nghìn người bị tàn phế vì tai nạn
giao thông.
Theo số liệu thống kê của Ủy ban An toàn Giao thông Việt
Đó là con số không nhỏ chút nào. Khi biết
tai nạn luôn rình rập, có thể đến lúc nào, bất cứ ở đâu và với bất cứ người
nào, chắc ai cũng muốn cầu mong chính mình và gia đình mình không rơi vào cảnh
đau thương, mất mát ấy.
Và xem ra không chỉ người dân mà các
quan chức Việt Nam
cũng thấy ‘bất lực’ trước tình trạng tai nạn giao thông nhiều và càng ngày càng
tăng như vậy.
Giữa tháng 11 vừa qua có một Đại lễ Cầu
siêu cho các nạn nhân giao thông tại chùa Bái Đính (Ninh Bình) và được biết đây
cũng là lần thứ hai Đại lễ Cầu siêu cho các nạn nhân tử vong vì tai nạn giao
thông với quy mô quốc gia được tổ chức tại Việt Nam.
Việc một tôn giáo tổ chức một nghi lễ
tín ngưỡng như thế để cầu cho linh hồn, hương linh những người tử vong được
siêu thoát hoặc phần nào xoa dịu, an ủi chia sẻ bao mất mát, đau thương với người
nhân của những người bị nạn – hay qua một nghi lễ như vậy mời gọi, nhắc nhở mọi
người biết ý thức hơn về việc chấp hành luật giao thông – là một điều tốt, nên
làm.
Có điều Đại lễ Cầu siêu ấy lại do Ủy ban
An toàn Giao thông Quốc gia Việt Nam
cùng với Giáo hội Phật giáo Việt Nam tổ chức, và điều này đã làm nhiều
người đặt câu hỏi.
Phải chăng Ủy ban An toàn Giao thông và
Bộ Giao thông - Vận tải nói riêng đang bó tay, bất lực trước tình trạng tai nạn
giao thông tràn lan và phải ‘cầu siêu’ để đối phó với tình trạng ấy ?
Một câu hỏi khác và quan trọng hơn được
đặt ra là tại sao Bộ Giao thông - Vận tải – một cơ quan của một nhà nước thế tục,
hơn nữa theo ý thức hệ cộng sản và chủ trương vô thần – lại đứng ra tổ chức một
nghi lễ tôn giáo như thế ?
Nếu cố gắng tìm câu trả lời cho câu hỏi
này chắc ai cũng có tìm thấy được những nguyên nhân khác – gián tiếp hay trực
tiếp – dẫn đến tình trạng loạn thờ cúng ở Việt Nam . Trong số đó có sự nhập nhằng,
mập mờ, nửa thực, nửa mơ của một nền ‘kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ
nghĩa’.
Với những ai quan tâm hay theo dõi tình
hình chính trị, kinh tế, xã hội ở Việt Nam chắc ít nhiều cũng có cảm giác
rằng tại quốc gia này mọi thứ dường như đang lẫn lộn, không biết đâu là giả,
đâu là thật.
Vì luật pháp không rõ ràng, nghiêm minh,
vì thiếu sự cạnh tranh lành mạnh trong kinh tế cũng như chính trị, muốn làm ăn
xuôi chảy, muốn có tiền tài danh vọng, muốn được thăng quan tiến chức, người ta
phải ‘đi chùa’, phải ‘khấn vái’ cầu may.
Nếu pháp luật thực sự nghiêm minh, nếu
có một xã hội bình đẳng và một cơ chế minh bạch – nơi đó hay qua đó mọi người
có thể cạnh tranh lành mạnh, có thể làm giàu hay ‘làm quan’ chính đáng bằng
chính nỗ lực, khả năng, tài đức của mình – chắc ít ai phải cần đến ‘âm trợ, dương
phù’ như vậy.
Và khi biết mình trở thành ‘đại gia’ hay
được ‘làm quan’ nhanh một phần vì ‘nhờ sự hỗ trợ của thần linh’, người ta lại
càng cảm thấy mình cần phải đến đền chùa. Đến một phần để ‘tạ ơn’, một phần để
xin cho mình giữ được chức, khỏi bị nạn.
Hơn nữa, có thể khi đã có tiền, có quyền
nhưng thấy trống vắng, bất an, người ta lại cảm thấy cần đi chùa, cần thờ cúng
nhiều hơn để cầu an.
Có người cũng vì giàu quá nhanh, có quá
nhiều tiền và muốn để lại ‘công đức’ hay vì muốn tạo ‘tiếng thơm’ cho mình,
dòng họ của mình, họ đã bỏ tiền xây dựng những ngôi chùa lớn, hoành tráng ghi
tên mình.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét