(Bài sưu tầm rất đáng xem, nhận từ trang của Đạo diễn NSND Trần Văn Thủy)
Nói chung một nền giáo dục mà lại phi giáo dục sẽ tạo ra những con người không
có đam mê, nhiệt huyết, cùng với những tiêu cực của xã hội, họ sẽ chỉ lao động
một cách chống đối và cầm chừng, tình trạng đó ở tầm vĩ mô đã kéo tụt sự phát
triển của cả quốc gia. Có người sẽ nghĩ tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề, không
hề, Việt Nam
đang là nước có năng suất lao động thấp nhất châu Á.
Quý vị đã từng nghe về người bố 10 năm sống trong ống cống để nuôi con ăn học
chưa?
Tôi xin tóm lược lại 4 yêu sách mà chúng ta cần đòi hỏi chính quyền thực hiện
ngay:
Từ lâu tôi đã muốn góp một tiếng nói về giáo dục Việt Nam
nhưng chưa có thời gian tìm hiểu cụ thể. Gần đây trước nhiều sự việc gây tranh
cãi như nạn bạo lực học đường ngày càng ra tăng, mức độ ghê gớm cũng ngày càng
cao hơn; 1 nữ sinh viên trường y tự tử vì không được học ngành mong muốn; 2 bố
con ôm nhau khóc vì cậu con trai bị đình chỉ thi bởi một cuộc điện thoại khi
đang trong phòng thi, cuộc gọi lại chính từ người bố đang mong mỏi bên ngoài;
hay các bạn sinh viên tình nguyện lại trở thành giải phân cách sống dưới trời
nắng trên 40 độ C trong kỳ thi Quốc gia vừa qua, khiến tôi quyết tâm viết bài
này, xem chúng ta đang để con em mình làm nạn nhân của hệ thống giáo dục này
như thế nào.
Để tiếp cận một một vấn đề hết sức khoa học, tôi lại
muốn bắt đầu bằng cảm tính của mình. Khi còn trên ghế nhà trường, tôi luôn cảm
thấy có rất nhiều điều bất ổn trong giáo dục, như việc học kiến thức dàn chải
mà thiếu tính ứng dụng; Sử dụng một hệ thống đánh giá năng lực đơn điệu để cào
bằng tất cả học sinh; Cho học sinh tập dượt trước khi có người dự giờ; đa số
học sinh học hết phổ thông mà không biết mình thực sự giỏi cái gì, đam mê cái
gì và nên thi đại học vào ngành gì; sau đó là hiện tượng mua điểm, đút tiền qua
môn, học hộ, thi hộ…trong môi trường đại học và cuối cùng là ra trường lại thất
nghiệp hoặc phần lớn làm trái ngành trái nghề; đổi mới và cải cách là những từ
được nghe như cơm bữa mà mãi chẳng thấy khá khẩm hơn... những vấn đề đó tồn tại
năm này qua năm khác.
Khi tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều người, tôi đã bày tỏ những suy
nghĩ đó và nhận được sự đồng cảm thất vọng về giáo dục Việt Nam từ họ.
Nhưng chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở nghi vấn, bởi chẳng có gì để so sánh, biết
đâu chừng nó là điều tất yếu của cuộc sống, chẳng có gì là toàn mỹ, và chắc
giáo dục ở đâu cũng vậy thôi. Khi có những phương tiện để tìm hiểu cũng như
tiếp cận với những nền giáo dục khác, tôi đã biết tới những nền giáo dục, không
chỉ những vấn nạn trên mà còn có những khía cạnh khác họ đã giải quyết hết sức
hoàn thiện.