Đại sứ David, cám ơn
ông rất nhiều. Cám ơn sự lãnh đạo tuyệt vời của ông trong những năm qua.
Xin chào Việt Nam .
Tôi rất hạnh phúc có mặt tại đây hôm nay, rất hạnh phúc được trở lại. Thật là một
vinh dự cho tôi được có mặt tại đây cùng với rất nhiều người đã thực sự tham
gia và đóng góp vào sự chuyển đổi và thành công to lớn đang diễn ra tại Việt Nam .
Tôi sẽ chia sẻ một
ít hoài niệm với các bạn. Lần đầu tiên khi tôi quay trở lại vào khoảng năm
1990, đây là một đất nước rất khác biệt. Hoa Kỳ và Việt Nam vẫn rất bế
tắc. Lại còn có lệnh cấm vận và hai nước chưa giải quyết các vấn đề khó khăn
còn lại của chiến tranh. Nhiều người trong chúng ta lúc đó đã mơ về một thời khắc
mà khi nghĩ về Việt Nam ,
sẽ không nghĩ về cuộc chiến mà chỉ nghĩ về một đất nước có những điều bình thường
mà nước nào cũng có. Tôi rất tự hào và vui mừng để nói với các bạn rằng đối với
tôi, ngày hôm nay đại diện cho thời khắc đó.
Lần gần đây nhất tôi có mặt tại Việt Nam là
vào năm 2000 cùng với Tổng thống Bill Clinton. Chúng tôi đến sau khi việc
bình thường hóa quan hệ giữa hai nước đã diễn ra và lệnh cấm vận đã được Tổng
Thống Bush, George Herbert Walker Bush dỡ bỏ trước đó vài năm. Một vài người
trong đó có thượng nghị sĩ John McCain và tôi, đã tham gia vào tiến trình này
ngay từ đầu. Vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn cần phải giải quyết. Chúng ta có
vấn đề tù nhân chiến tranh/ binh lính mất tích trong chiến tranh mà người dân
trên khắp đất nước Hoa Kỳ cảm thất rất quan trọng. Dĩ nhiên, cũng có vấn đề
về chất da cam và các chất hóa học của chiến tranh tại Việt Nam .
Tôi nghĩ không có hai nước nào từng làm
việc tích cực hơn, làm nhiều việc hơn và làm tốt hơn để cố gắng xích lại gần
nhau, để thay đổi lịch sử, thay đổi tương lai và mang lại một tương lai giờ đã
rất khác xa cho người dân. Vẫn còn nhiều điều cần phải đạt được, nhiều việc cần
làm. Tôi sẽ nói một vài lời về chuyện này. Nhưng tôi vẫn nhớ là khi đặt chân đến
Hà Nội vào thời điểm đó, tôi nhìn thấy tất cả những hố bom. Hầu như không có xe
máy. Hầu hết là xe đạp và rất ít xe hơi. Chả hề có đèn báo hiệu giao thông nào
tại Hà Nội lúc đó hoạt động cả, chỉ có một vài khách sạn. Hà Nội lúc đó là nơi
đã bị đóng băng trong thời gian.
Không ai khỏi ngạc nhiên về một Việt Nam hiện
đại. Những gì đã diễn ra trong vòng hơn hai mươi năm là rất đáng kinh ngạc. Tôi
có thể nói rằng đây không phải là một sự chuyển biến xảy ra ngẫu nhiên. Nó là kết
quả của sự cam kết và tầm nhìn của nhiều người có mặt tại đây trong căn phòng
này.
Tôi muốn cảm ơn David trong vai trò là đại
sứ, và công việc mà toàn thể nhân viên của Đại sứ quán và lãnh sự quán,
khối ngoại giao, khối dân sự, nhân viên địa phương và nước thứ ba. Mọi người đã
phối hợp và làm việc rất hiệu quả.
Mối quan hệ giữa hai nước đã ngày càng
phát triển khi chúng ta tiếp tục làm việc cùng nhau. Chúng ta có các chương
trình trao đổi giáo dục mà chúng ta đã nói hôm nay. Và tôi tin rằng, thực sự ,
bản thân đại sứ David đã tham gia không chỉ vào một mà tôi nghĩ là ba chương
trình trao đổi giáo dục tại Châu Á, đó chỉ là một ví dụ về nền tảng và sự sâu sắc
có thể giúp đóng góp vào những nỗ lực này.
Đó là lý do tại sao tầm nhìn của các nhà
giáo dục và giáo dục lại rất quan trọng đối với sự chuyển biến tại đây. Và tôi
muốn dành một chốc để nói rằng nhằm giúp sự chuyển biến thực sự xảy ra,
tôi không nghĩ được ra bất kỳ ai làm nhiều hơn là nhóm của Tom Vallely và Ben
Wilkinson, những người đang dẫn dắt các nỗ lực của Đại học Harvard tại Việt
Nam, Chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright, một chương trình mà tôi rất
tự hào ủng hộ trước tiên trong vai trò là thượng nghị sĩ. Chúng tôi đã thiết lập
và xây dựng chương trình này thành chương trình Fulbright lớn nhất trên thế giới.
Hiện tại, tôi nghĩ rằng nó là chương trình lớn thứ hai trên thế giới và chúng
tôi đã xem xét việc làm cho nó trở lại vị trí đầu tiên nếu chúng ta tiếp tục
làm chương trình này. Tôi muốn cảm ơn Tom và Ben vì tất cả những gì họ làm để
đóng góp và sự chuyển đổi này.
Tôi cũng muốn cảm ơn Hiệp Hội Thương Mại
Hoa Kỳ và Phòng Thương Mại và Công Nghiệp Việt Nam đã tạo ra một sự khác biệt
to lớn tại đây. Trải nghiệm của AmCham tại Việt Nam đã thực sự đưa đến một thời
kỳ hợp tác mới với thỏa thuận thương mại song phương vào năm 2001, gia nhập vào
Tổ Chức Thương Mại Thế GIới WTO vào năm 2007 và giờ đây chúng ta đang đàm phán
thỏa thuận Đối Tác xuyên Thái Bình Dương (TPP). Tôi sẽ nói một đôi lời về nó.
Hãy dành một phút để nghĩ về thông tin
này: Thương mại song phương đã tăng 50 lần kể từ năm 1995 nay lên 25 tỉ đô mỗi
năm.Và chúng ta đang theo đúng lộ trình đáp ứng mục tiêu tăng gấp đôi xuất khẩu
của Hoa Kỳ sang Việt Nam trong vòng 5 năm, mục tiêu mà Tổng thống Obama đặt ra
cách đây 5 năm. Việt Nam
có tiềm năng trở thành một trong những đối tác kinh tế dẫn đầu của Hoa Kỳ trong
khu vực, và chúng ta đang tiếp tục làm việc vì mục tiêu đó.
Hôm nay, chúng ta đang ở ngưỡng cửa của
một sự chuyển đổi lớn khác sẽ mở ra nhiều cánh cửa đến các cơ hội, nó sẽ làm
cho quan hệ đối tác của chúng ta sinh động hơn, và thẳng thắn mà nói, và có thể
đem lại cho thị trường của chúng ta nhiều năng lượng và hiệu quả hơn. Những gì
tôi đang nói là các cơ hội do Hiệp Định Đối Tác xuyên Thái Bình Dương mang lại,
một hiệp định thương mại tiêu chuẩn cao mà Việt Nam và Hoa Kỳ đang đàm phán
cùng với 10 đối tác trong khu vực Thái Bình Dương. Các tiêu chuẩn cao của hiệp
định này sẽ duy trì được đà cải cách thị trường, hiện đại hóa và hội nhập khu vực
mà chính phủ Việt Nam luôn xem là ưu tiên. Hiệp định sẽ hoàn thiện các nỗ lực của
Việt Nam
nhằm chuyển đổi các doanh nghiệp nhà nước và các lãnh vực quan trọng của nền
kinh tế như năng lượng, và ngân hàng giúp thu hút nhiều đầu tư hơn.
Hôm nay, tôi rất vui được thông báo là
chúng tôi sẽ cung cấp một khoản ban đầu trị giá 4,2 triệu đô la cho chương
trình Governance for Inclusive Growth của Cơ Quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ. Đây
là chương trình giúp thực hiện Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương. Nó
không phải là một khoản viện trợ. Tôi muốn nói rõ. Đó là một khoản đầu tư, một
đầu tư vào sự tăng trưởng rộng và bền vững.
Và tôi nghĩ rằng đây chính là một
cách nữa Hoa Kỳ muốn giúp Việt Nam
phát triển vai trò của mình trong nền kinh tế toàn cầu. Và khi nghĩ về
nó, bạn sẽ thấy nó diễn ra ngay trên các con đường đi bộ xung quanh đây. Bốn mươi
phần trăm dân số tại đây dưới 25 tuổi. Tôi nghĩ về nó trên đường đi vào thành
phố, nhìn những dòng xe máy. Và tôi nói rằng rất nhiều người đang đi trên
những chiếc xe máy này chỉ khoảng tám, chín hay mười tuổi khi tôi đến đây lần
trước. Tôi muốn cho các bạn thêm một ví dụ nữa về sự tăng trưởng và về thời
gian đã trôi qua.
Để tạo ra các công việc có thu nhập cao
và cơ hội kinh tế, cần có một vài điều cơ bản, và tôi muốn nói một vài lời về
chuyện này. Bạn cần một thị trường tự do. Bạn cần một thị trường tự do cho các
ý tưởng. Con người cần tự do bày tỏ suy nghĩ. Bạn cần dám chấp nhận thất bại. Bạn
cần có thể sáng tạo. Bạn cần có thể nói ra và thúc đẩy các ý tưởng mới về thương
mại và phát triển và tạo ra các sản phẩm mới.
Và Hoa Kỳ tin tưởng chắc chắn rằng, như
những gì chúng ta đã nhìn thấy từ Slovenia cho đến Hàn Quốc, xây dựng
một xã hội càng cởi mở và tự do là thiết yếu đối với sức mạnh và sự thành công
lâu dài của đất nước. Việt Nam
đã chứng minh rằng cởi mở nhiều hơn sẽ là chất xúc tác cho một xã hội mạnh mẽ
và thịnh vượng hơn, và ngày nay Việt Nam có cơ hội lịch sự chứng minh điều
đó nhiều hơn nữa.
Cam kết đối có một môi trường internet cởi
mở, một xã hội cởi mở, đối với quyền của người dân có thể trao đổi ý kiến, một
nền giáo dục có chất lượng cao, một môi trường kinh doanh ủng hộ các công ty cải
tiến, bảo vệ quyền của con người của người dân và khả năng họ phối hợp cùng
nhau bày tỏ ý kiến- tất cả những điều này sẽ tạo ra một nền kinh tế cũng như một
xã hội năng động và mạnh mẽ hơn. Chúng giúp làm vững mạnh đất nước, không hề
làm suy yếu nó. Hoa Kỳ thúc dục các lãnh đạo tại đây đón nhận khả năng này và bảo
vệ các quyền nói trên.
Các cơ sở giáo dục đại học Hoa Kỳ tại Việt
Nam đã cung cấp một phần của nền giáo dục có chất lượng tốt nhất trên thế giới,
và tôi đã ủng hộ một chương trình trong một thời gian dài, đó chính là Chương
Trình Giảng Dạy Kinh Tế Fulbright tại thành phố Hồ Chí Minh. Chương trình này
đã tạo cơ hội cho rất nhiều các quan chức chính quyền Việt Nam học về
chính sách kinh tế. Tiến trình trao đổi này là một cách tuyệt vời cho người dân
nhìn thấy những gì phần còn lại của thế giới đang làm và mang ý tưởng đó về nước
mình, không ngại thay đổi và đón nhận các khả năng của tương lai.
Khi tôi gặp bộ trưởng ngoại giao hiện tại
của Việt Nam tại thành phố New York- thực ra khi tôi gặp bộ trưởng tại Washington , bộ trưởng đến gặp tôi lần đầu tiên tại Washington- ông ấy đưa
cho tôi một bức hình. Khi tôi nhìn vào bức hình đó, tôi nhìn thấy một anh chàng
John Kerry trẻ trung, tóc đen nâu và một bộ trưởng rất trẻ, chúng tôi đứng cạnh
nhau bên ngoài trường Fletcher Luật và Ngoại Giao, thuộc đại học Tuft, nơi
chúng tôi lần đầu gặp nhau trong một chương trình trao đổi cách đây 20 hay 30
năm.
Các bạn, đó là cách mà mọi việc diễn ra.
Hiện tại, có các ngoại trưởng, các thủ tướng, các bộ trưởng môi trường, bộ trưởng
tài chính, tổng thống của các nước trên khắp thế giới đã chia sẻ các trải nghiệm
giáo dục tại những nơi khác nhau. Tôi rất vui khi thấy lãnh đạo của Chương
Trình Giảng Dạy Kinh Tế Fulbright có mặt tại đay hôm nay, và tôi trông đợi được
làm việc với chính phủ VIệt Nam để thành lập trường Đại Học Fulbright của Việt
Nam trong tương lai gần.
Chúng tôi cũng nhìn thấy rất nhiều các
công ty cải tiến của Hoa Kỳ tại đây, và tôi có dịp gặp một vài người trong các
bạn đã tham gia vào hoạt động doanh nghiệp. Chad Ovel có mặt tại đây hôm nay đến
từ công ty AA Corporation, công ty đã giúp giới thiệu cách trồng rừng bền vững
cho Việt Nam, và anh ấy đã chỉ ra rằng chúng ta không phải lựa chọn giữa việc ủng
hộ bảo vệ môi trường hay ủng hộ làm kinh tế. Chúng đi cùng nhau và tương lai
đòi hỏi là chúng phải đi cùng nhau. Sự thành công của Sherry Boger tại Intel và
Khoa Pham tại Microsoft chỉ rõ rằng các tiêu chuẩn cao về sở hữu trí tuệ thực sự
giúp cải tiến và tạo ra công ăn việc làm.
Chúng ta vừa mới chứng kiến một lễ ký kết
thật tuyệt vời tại đây với công ty General Electric. General Electric là một
công ty nữa của Hoa Kỳ được lợi từ mối quan hệ kinh tế phát triển với Việt Nam đồng thời cũng giúp Việt Nam tăng trưởng.
Công ty GE ký kết một thỏa thuận với
Vietnam Airlines vào tháng 10 để bán cho Vietnam Airlines các động cơ máy bay
trị giá 1,7 tỉ đô la cho máy bay Boeing 787. Cách đây một vài phút, như một vài
bạn đã chúng kiến, chúng ta ký kết thỏa thuận trị giá xấp xỉ 94 triệu đô
la Mỹ cho công ty Công Lý để cung cấp đợt hai các turbine cho dự án năng lượng
điện gió tại tỉnh Bạc Liêu.
Dự án này, được sự cung cấp tài chính từ
Ngân Hàng Xuất Nhập Khẩu Hoa Kỳ và Ngân Hàng Phát Triển Việt Nam, sẽ giúp Việt
Nam đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng về điện, đồng thời sản xuất năng lượng điện
sạch cho vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long, và là một ví dụ cho các cách thức
mà trong đó xác định mô thức cho loại năng lượng mới.
Ngay tại Việt Nam, dù chúng ta
đang nói về cam kết với trao đổi kinh tế, trao đổi giáo dục nhiều hơn, hay hỗ
trợ của chúng ta cho các doanh nghiệp trẻ và cho một môi trường trong sạch hơn,
tôi tự hào nói rằng Hoa Kỳ đang sử dụng tối đa các công cụ ngoại giao vào công
việc. Rõ ràng là quan hệ đối tác giữa Việt Nam và Hoa Kỳ trở nên mạnh mẽ hơn
bao giờ hết, thú vị nhất, và tôi tin tưởng rằng chúng ta chỉ mới bắt đầu. Đây
chỉ là khởi đầu, và có rất nhiều cơ hội to lớn phía trước. Với việc tiếp tục
cam kết của tất cả các bạn trong phòng này vá các đối tác trên khắp cả nước,
tôi tin tưởng tuyệt đối rằng những mối quan hệ giữa Hoa kỳ và Việt Nam sẽ là trụ
cột của sự thịnh vượng chung và lớn hơn trong nhiều thập niên tới.
Và tôi sẽ nói với các bạn một điều. Cách
đây nhiều năm, suy nghĩ mà chúng ta muốn khi nghĩ về Việt Nam-, trong rất nhiều
năm khi bạn nói từ “Việt Nam ”,
chúng ta chỉ nghĩ về một cuộc chiến. Nhiều người trong chúng ta không muốn nghĩ
theo cách đó. Giờ đây, khi bạn nói từ “ Việt Nam” và bạn nghĩ về một đất nước,
bạn nghĩ về một sân chơi đã thay đổi, một trong những quốc gia đang tăng trưởng,
chuyển đổi và đóng góp của thế giới.
Tôi nghĩ rằng cơ hội cho tương lai là to
lớn. Nếu tập trung đúng vào sự cởi mở và tự do của xã hội, tôn trọng đúng đắn
con người và quyền của họ, tập trung đúng đắn vào tăng trưởng và giáo dục, tôi
sẽ chẳng hề có nghi ngờ rằng tất cả những năng lượng và nỗ lực đó dùng
vào việc cố gắng định ra một phương hướng mới, nó sẽ mang lại thành công to lớn.
Thật vinh dự cho tôi có mặt tại đây. Cám
ơn rất nhiều, tất cả các bạn, đã tham dự sự kiện này. Tôi đặc biệt cảm ơn các
doanh nghiệp, đang thực sự tạo ra sự khác biệt tại đây. Rất vui được gặp gỡ các
bạn. Cảm ơn (vỗ tay).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét