Xã luận 1
“Ngày ngày
cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”
Lời thơ như vang vọng trong tâm hồn mỗi con người. Khi sinh ra,
cha mẹ cho ta hình hài, dáng đứng, cho ta dòng sữa mát lành và nuôi ta lớn lên.
Rồi cuộc đời lại bước sang một hướng đi mới khi ta cắp sách đến trường, cho ta
gặp những người cha, người mẹ thứ hai, nơi đó dòng sữa ngọt chính là nguồn tri
thức và lời cha dạy, là lời thúc giục, vẫy gọi ở ngoài kia khơi xa của cuộc
đời. Công ơn trời bể đó, chúng em không một phút lãng quên, vì vậy ngày hôm nay
– ngày lễ các nhà giáo Việt Nam
20 – 11 cho chúng con
được bày tỏ lòng mình, được nói lên những tâm tư, suy nghĩ về các thầy, các cô
thân yêu.
Thầy cô ơi! Hai tiếng gọi thân thương con mang trong tim suốt
cuộc đời. Dẫu có đi hết chiều dài của cuộc sống, con vẫn chưa đi hết lời thầy
cô chỉ dạy; dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang con vẫn biết rằng, người nâng
bước cho con trên từng bậc thang là đôi tay không bao giờ mệt mỏi của các thầy,
các cô.
“Thời gian qua mùa thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy
sông sau Nghĩa thầy cô một đời không trả hết Dẫu đời con qua mấy nhịp cầu” Có
ai đó đã từng nói rằng “Tuổi học trò cũng như người thợ đang xây nền móng cho
tòa nhà...”, con cũng như bao đứa trẻ kia, vô tư đùa nghịch để đôi khi tự làm
vỡ những viên gạch của đời mình. Con đâu biết sau lưng mình là bóng dáng thầy
cô hao gầy theo năm tháng, mong mỏi cho con từng bước trưởng thành để đến khi
nhận ra con chợt thấy bâng khuâng, nuối tiếc.
“Một mùa thi như bao mùa thi trước Nắng hồng lên trong mắt biếc
học trò Phấn trắng bảng đen nét mực thầy vẫn đó Sao con tìm mà chẳng thấy ngày
xưa...” Cái ngày xưa của một thời kỷ niệm, quá khứ đã qua đi sẽ không bao giờ
quay lại nhưng những hồi ức về 1 thưở đến trường dưới vòng tay thầy cô sẽ không
bao giờ phai nhòa trong mỗi học sinh. Tình thương yêu trân trọng đó, chúng con
muốn gửi đến không chỉ là hôm nay mà lớp lớp thế hệ thầy cô quả ngày hôm qua,
của ngày mai ... như truyền thống “Tôn sư trọng đạo” cha mẹ dạy con từ thưở lọt
lòng.
Sinh ra trong cuộc đời, không ai có biết được tương lai của đời
mình nhưng mỗi chúng con nhận thức được rằng: tri thức chính là hạt giống mà
thầy cô ươm mầm trong tim mỗi học trò. Cây có đơm hoa kết quả, quả có chín ngọt
lành hay không chính là sự vun đắp của chúng con dưới sự chỉ dạy của thầy cô.
Qua bao lứa tuổi học trò – bao mùa cây đơm hoa kết trái, thầy cô
vẫn âm thầm, lặng lẽ. có mấy ai quay về trường cũ, cũng như cây cây kia chỉ mãi
vươn lên trời xanh nhưng thầy cô vẫn luôn giữ vững niềm tin và biết rằng ở trên
cao kia là ánh sáng của chân lý, là những đứa con càng khắc ghi thêm những cống
hiến âm thầm, lặng lẽ.
Chúng con muốn được cảm ơn thật nhiều vì tình yêu thương, che
chở của các thầy, các cô nhưng lời con nói làm sao kể hết ân tình. Tự khắc ghi
trong tâm trí mình, chúng con nguyện là những đứa con ngoan, trò giỏi, xứng
đáng với biết bao công sức, ân tình của thầy cô.
Khi bạn mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là bạn đang bắt
đầu cuộc hành trình tự khẳng định mình để khám phá ý nghĩa của cuộc sống và
thực hiện mọi mục tiêu mong muốn của bản thân. Để chinh phục hành trình đầy khó
khăn này thì tri thức chính là hành trang của chúng ta và Thầy cô chính là
những người ngày đêm gom góp, truyền đạt cho chúng ta.
Từ ngày đầu tiên đi học bập bẹ làm quen với những con số
1,2,..rồi đến những chữ cái A, Ư…cho đến hôm nay mặc dù chúng ta đã khôn lớn đã
phần nào tự mình tìm tòi học hỏi và đã sở hữu một vốn kiến thức nào đó.
Thế nhưng, không phài lúc nào cuộc sống cũng bắng phảng suôn sẽ
như bạn nghĩ- mà có cả những trở ngại khó khăn. Có những sự cố thất bại làm bạn
mất niềm tin, tổn thương hay gục ngã tưởng chừng không thể đứng lên được nữa,
mọi ước mơ tốt đẹp dường như sụp đổ. Bạn trở nên hụt hẫng, tuyệt vọng và mất
niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống.
Những lúc như thế bạn hãy nhớ đến hình ảnh cây trúc- chúng đã
biết tự vươn lên sau những lúc oằn mình chịu đựng giông bão, và sau những lần
như thế, mầm non vẫn tiếp tục đâm chồi lá xanh mướt và thân trúc trở nên vững
vàng cứng cáp hơn …
“ Tre già măng mọc có gì lạ đâu”
Đúng như câu nói trên Tre già thì măng mọc
là chuyện bình thường nhưng bạn có biết chăng để cho những búp măng non vươn
mình ra khỏi đất thì đó chính là kết quả của cả một quá trình rễ trúc làm việc
cặm cụi trong mọi điều kiện gom góp tích lũy dinh dưỡng cho thế hệ sau. Thầy cô
cũng giống như vậy đó các bạn, sở hữu một trái tim yêu nghề, tấm lòng nhân hậu
luôn hướng về học sinh cùng với bầu nhiệt huyết luôn nóng cháy, Thầy cô luôn
luôn không ngừng trao dồi kiến thức, bôn ba tìm tòi học hỏi, gom góp kiến thức
và khao khát truyền đạt, mong mõi học trò tiếp thu để sau này vững trãi bước
vào hành trình của cuộc sống.
Thầy cô là như vậy đó, còn chúng ta thì
sao? Có phải đợi đến ngày 20/11 hay dịp lễ tết gì đó chúng ta mua một món quà
kèm theo một lời chúc gởi đến thầy cô là đủ rồi không. Hay là bạn nghĩ rằng đợi
đến khi nào cuộc sống tốt đẹp hơn, sau khi việc học hành hoàn tất hay có công
việc ổn định kiếm nhiều tiền lúc đó mới có thể trả ơn Thầy cô..
Xã luận 2
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô
giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động.
Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách
đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình
nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây
chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 10 TN 1 với thầy cô mới
nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương
mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp
10 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị
Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét
phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ
cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập.
Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy
mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em
đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại
sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công
sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những
đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm
bài, sửa từng câu, từng chữ... Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông
nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương
yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!Rồi khi em được công nhận là học
sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu
rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của Cô.
Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất
lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người chỉ khen hoa đẹp, mấy ai
nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều
đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng
nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những
bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy
Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện
tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng
Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc
giảng dạy.
...Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em
thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi
cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt
vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi
chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của
mình. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em.
Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai
mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì
những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên
em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên
trong lớp 10 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm
nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân
thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không
phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.
Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả ,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ :
"Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"
Xã luận 3
Có khi nào trên đường đời bất chợt, bạn vô
tình nhớ về thầy cô của mình không? Nhớ về những người đã dìu dắt ta trong suốt
quảng đời đi học?
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên
tự trong sâu thẳm tâm hồn ta một cách tha thiết không nguôi! Làm sao có thể kể
xiết những công ơn cùng những nỗi vất vả của thầy cô. Xin kính dâng lên thầy cô
ngàn lời kính yêu nhất.
“Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Nghề giáo viên là nghề cao quý nhất trong
những nghề cao quý, và người giáo viên là người âm thầm mà vĩ đại nhất. Công
việc của họ thầm lặng mà ý nghĩa biết bao, thầm lặng trên bụt giảng và giản dị
giữa đời thường, họ giống như những con ong thầm lặng giữa ngàn hoa để chắt
chiu cho đời những giọt mất tinh túy và thơm ngọt nhất.
Từ khi còn là những cô cầu bé còn bỡ ngỡ
đến trường tới khi trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô.
Thầy cô uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chử đầu đời, đến những trang văn,
những dòng thơ đầy xúc cảm. Có những đêm thầy thức trắng để:
“Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn”
Ôi! Thật bao la tình thầy! Dưới ngọn đèn
leo lét, ánh mắt của con người phải tập trung cao độ lắm mới có thể làm việc
tốt được. Vậy mà thầy đã hy sinh giấc ngủ và sức khỏe của mình để chấm bài cho
lũ học trò, để rồi sáng mai lên lớp, trong giấy trả bài kiểm tra của đứa nào
cũng có những lời phê bằng mực đỏ của thầy, những lời phê đầy tâm huyết, thầy
sửa từng câu chữ, từng lỗi chính tả cho học sinh. Nhìn những đứa học trò đọc
chăm chú từng lời phê và khoe nhau điểm lòng thầy rộn lên một niềm hạnh phúc vô
biên. Cũng có những đêm thầy thức để soạn bài, sáng mai lên lớp cho chúng em có
bài học mới.
Trên bụt giảng với giọng nói ấm áp, trầm
bổng, thầy cô mang đến cho chúng em những điều lý thú của cuộc sống, thầy dạy
cho chúng em về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung,… Thầy cô
hung đúc cho chúng em lòng vị tha đức hy sinh.
Người ta nói “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học
trò”, làm sao tránh khỏi sự nghịch ngợm của lũ “thứ ba” ấy. Những lúc đó thầy
khẽ chau mày, nét mặt khẽ nghiêm nghị. Nhưng với lòng vị tha và đức hy sinh
thầy đã biến buổi trừng phạt thành những buổi dạy dỗ với những lời dạy đầy
thuyết phục. Ấy vậy mà sau những lần như thế, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, lòng
rưng rưng lòng kính yêu thầy vô hạn. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường là vậy!
Đến khi ra trường thầy vẫn âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của lũ học
sinh. Thầy sẳn sàng giúp đỡ khi chúng cần. Trên bước đường đời có đứa theo đuổi
sự nghiệp công danh, cũng có đứa rẽ sang hướng khac vì kế mưu sinh, có ai biết
rằng thầy vẫn luôn dõi mắt theo ta! Thầy hạnh phúc khi thấy ta vinh hiển và
quặn lòng xót xa khi ta gặp trắc trở khó khăn.
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn
bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học
sinh khác đến bến bờ tương lai. Mấy ai qua sông còn trở lại thăm con đò xưa?
Một sự thật nghiệt ngã! Nhưng những người lái đò ấy vẫn kiên trì làm công việc
thầm lặng của mình. Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Thật công đức mà vĩ
đại biết bao! Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên
bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thưc quý báu và những
lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi
khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.
T.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét