Một trong những câu hỏi
khó nhất mà tôi gặp khi còn làm Phó tổng thư kí Liên hiệp quốc, nhất là khi nói
chuyện với thính giả bình thường, là: “Muốn cải thiện thế giới thì việc quan
trọng nhất có thể làm là gì?”
Đây là một dạng câu
hỏi có xu hướng biến quan chức thành một người đối thoại trực tiếp nhất, khi
người ta cảm thấy có trách nhiệm giải thích sự phức tạp của những thách thức mà
nhân loại đang đối mặt: làm sao để cho không mục tiêu nào cao hơn mục tiêu nào;
làm sao để cuộc đấu tranh cho hòa bình, cuộc chiến chống đói nghèo và cuộc
chiến nhằm xóa bỏ bệnh tật phải được tiến hành cùng một lúc..v.v.. – thật là
nhạt nhèo và vô vị.
Lúc đó tôi biết bỏ
sự thận trọng và tìm được câu trả lời cho câu hỏi cực kì quá đáng này. Nếu
chúng ta phải lựa ra một việc mà chúng ta phải làm trước hết, thì tôi xin đưa
ra câu thần chú gồm bốn từ như sau: Giáo dục con gái.
Thật là đơn giản.
Người ta đã chứng minh rằng không có việc gì cần làm hơn là giáo dục các bé
gái. Các công trình nghiên cứu của giới khoa bảng và những dự án khảo sát đã
khẳng định rằng lương tri có thể đã từng mách bảo chúng ta: giáo dục một đứa
con trai là giáo dục một con người, nhưng giáo dục một đứa con gái là giáo dục
một gia đình và làm lợi cho cả cộng đồng.
Bằng chứng thật là
ấn tượng. Thời gian đến tường gia tăng của các bà mẹ có ảnh hưởng đáng kể đối
với sức khỏe, học hành và năng suất lao động khi trưởng thành của con cái họ.
Con của những bà mẹ có học luôn luôn học hành giỏi giang hơn con của những ông
bố có học và mẹ mù chữ. Biết rằng, nói chung trẻ em thường ở bên cạnh mẹ, cho
nên kết quả này không phải là điều đáng ngạc nhiên.
Những cô gái được
học trên 6 năm biết cách tìm và sử dụng những chỉ dẫn về y tế tốt hơn, biết
chủng ngừa cho con và nhận thức được tầm quan trọng của việc giữ gìn vệ sinh,
từ dùng nước sôi cho đến việc rửa tay. Một nghiên cứa của Tổ chức y tế thế giới
(WHO) đã khẳng định rằng “ở châu Phi, con của những bà mẹ được học 5 năm có sắc
suất sống qua tuổi lên 5 cao hơn 40% so với con của những bà không đi
học”.
Hơn nữa, một nghiên
cứu của đại học Yale (Yale
University ) cho thấy rằng
con sơ sinh của những bà mẹ đã học tiểu học đều cao hơn và nặng hơn là con của
những bà mẹ thất học. Một dự án nghiên cứu của UNESCO cho thấy rằng “mỗi một
năm đi học của các bà mẹ lại làm giảm sắc suất tử vong của trẻ sơ sinh từ 5%
đến 10%”
Ưu điểm của học vấn
đối với sức khỏe còn đi xa hơn là việc sinh nở và sức khỏe của trẻ em. Một
nghiên cứu ở Zambia
cho thấy tốc độ lan truyền AIDS ở những cô gái thất học nhanh gấp đôi so với
những cô gái từng đến trường. Con gái có học lấy chồng muộn hơn, và thường ít
bị đàn ông lớn tuổi lạm dụng hơn. Phụ nữ có học thường có ít con hơn và đẻ thưa
hơn, để có thời gian chăm sóc con tốt hơn; theo một công trình nghiên cứu, so
với những người thất học, phụ nữ học hết lớp 7 thường có ít hơn từ 2 đến 3 con.
Ngân hàng thế giới,
vốn chính xác về mặt toán học, đánh giá rằng cứ bốn năm đi học thì lại giảm
được một lần sinh. Bang Kerala của Ấn Độ có mức sinh là 1,7 trên một cặp vợ
chồng, trong khi bang Bihar là 4, là vì phụ nữ ở Karala là những người có học,
trong khi một nửa phụ nữ ở Bihar thất học.
Ngân hàng này còn nói thêm rằng càng nhiều thiếu nữ học trung học thì thu nhập
trên đầu người của đất nước càng tăng.
Hơn nữa, phụ nữ lại
học lẫn nhau, cho nên những người phụ nữ thất học thường ganh đua với thành
công của những phụ nữ có học. Phụ nữ lại còn dành nhiều thu nhập hơn cho gia
đình, đàn ông chưa chắc đã làm như thế (các cửa hàng rượu ở vùng nông thôn Ấn
Độ phát đạt là nhờ thói quen chi tiêu cho những lạc thú của đàn ông). Và khi
các cô gái có học làm việc ngoài đồng – nhiều người trong các nước đang phát
triển phải làm như thế - kiến thức của họ làm tăng năng suất lao động trong
nông nghiệp và giảm suy dinh dưỡng. Giáo dục thiếu nữ là bạn làm lợi cho cả
công đồng.
Tôi học được những
chi tiết này từ người đồng nghiệp cũ là bà Catherine Bertini, do những hoạt
động không mệt mỏi và đầy hiệu quả mà năm 2004 Chương trình Lương thực của Liên
hiệp quốc đã trao cho bà giải thưởng Lương thực thế giới. Như bà nói trong diễn
từ: “Nếu có người nói với bạn rằng chỉ cần trong vòng 12 năm, mỗi năm đầu tư 1
tỉ dollar, là bạn có thể tăng được tốc độ phát triển kinh tế, giảm được tỉ lệ
tử vong ở trẻ sơ sinh, tăng được sản lượng nông nghiệp, cải thiện được sức khỏe
các bà mẹ, cải thiện được sức khỏe và tình trạng dinh dưỡng của trẻ em, tăng
được số trẻ em – cả con gái lẫn con trai – đến trường, giảm được tốc độ gia
tăng dân số, tăng được số người – cả đàn ông và đàn bà – biết đọc biết viết, giảm
được tốc độ lan truyền bệnh AIDS, và đưa được những người mới vào lực lượng lao
động, và những người này có thể cải thiện được tiền lương của họ mà không cần
làm cho người khác thất nghiệp, thì bạn sẽ nói gì? Thật là tuyệt vời! Cái gì
vậy? Làm sao tôi có thể kí đăng đây?”
Đáng buồn là, thế
giới chưa lao vào "đăng ký" với những thách thức của việc giáo dục
trẻ em gái; trong các nước đang phát triển, trẻ em gái luôn tụt hậu so với bọn
con trai trong việc tiếp cận với việc học tập. Có người đánh giá rằng 65 triệu
cô gái trên khắp thế giới không bao giờ được vào lớp học. Nhưng để chúng thất
học, thế giới còn phải trả giá nhiều hơn là chi phí cho việc học tập của chúng.
Chắc chắn, không có
câu trả lời tốt hơn. Cựu Tổng thư ký LHQ, ông Kofi Annan, nói một cách đơn giản
như sau: "Không có chính sách nào khác có khả năng nâng cao năng suất kinh
tế, giảm tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh và thai phụ, cải thiện điều kiện dinh
dưỡng, tăng cường sức khỏe, trong đó có công tác phòng chống HIV/AIDS, và tăng
cơ hội học tập cho thế hệ sau. Xin hãy đầu tư cho phụ nữ và các bé gái. "
Shashi
Tharoor sinh ngày 9 tháng 3 năm 1956 ở London .
Ông từng là đại diện chính thức của Ấn Độ tranh chức Tổng thư kí Liên hiệp quốc
thay ông Kofi Anan vào năm 2006. Ông từng là phó Tổng thư kí Liên hiệp quốc,
phụ trách lĩnh vực truyền công và thông tin công cộng từ năm 2002 đến năm 2007.
Shashi Tharoor hiện là bộ trường về phát triển nguồn lực con người. Tác phẩm
mới nhất của ông Pax Indica: India
and the World of the 21st Century.
Pahạm
Nguyên Trường dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét