Là người đầu tiên giải thích rõ ràng nhất,
đầy đủ nhất, chuyên nghiệp nhất, hàn lâm nhất, và hùng biện nhất về các nội
dung quan trọng khiến chấm dứt ngay các tỉ tê lê thê nhóp nhép lải nhải của kẻ
thù của chế độ Cộng sản trên không gian mạng, như về Đa Đảng, Tự Do – Dân Chủ,
Tuyệt Thực, Khủng Hoảng Kinh Tế, Tết Mậu Thân, hoặc Biểu Tình [1], v.v., tôi nay xin nói
về Đối Lập vốn cũng là một nội dung mà đám kẻ thù
của chế độ Cộng Sản vẫn mông muội nói xằng nói bậy ví von như hình thái “dân
chủ” do mặc định sai lầm rằng người dân của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam không hiểu biết gì sất về Đối
Lập. Bài viết này có 3 nội dung sau:
A) Hình thái ngữ nghĩa của “đối lập” về
chính trị
B) Điều kiện tiên quyết của “đối lập” về
chính trị trên toàn thế giới
C) “Đối lập” tại Việt Nam
A) Hình thái ngữ nghĩa của “đối lập” về
chính trị
Về ngôn từ sử dụng trong từ điển Anh-Việt
và Việt-Anh, “đối lập” là “opposition”
Về ngôn từ sử dụng trong thực tế đời sống
chính trị, “đối lập” không có nghĩa là “opposition” và hoàn toàn không có nghĩa
là “đảng đối lập”.
Tại Mỹ, từ “opposition” không còn được sử
dụng khi nói về đảng chính trị. Kể từ Thế kỷ XIX, hai Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ
trở thành đế chế thống nhất sẻ chia quyền lực và Đảng này không là “đảng đối
lập” của Đảng kia, và trên thực tế không có sự khác biệt gì lớn giữa hai Đảng
này. Những danh xưng như Đảng
Thứ Ba, Đảng Khác,
hay các tên gọi khác đều không còn được sử dụng trên thực tế. Thuật ngữ “phe đa
số” và “phe thiểu số” được sử dụng tại Hoa Kỳ, chứ thể chế của chế độ Hoa Kỳ
không có chỗ cho sự đối lập. Có hai điều khẳng định: (1) toàn bộ hai Đảng đều tuyệt đối
tuân thủ Hiến Pháp Hoa Kỳ và tuyệt đối bảo vệ chế độ chính trị của Hoa Kỳ; và (2)bất kỳ ai tiến hành bất kỳ
hành động nào nhằm lật đổ chế độ hiến định của Hoa Kỳ – chẳng hạn như lật đổ
chế độ hiện nay để xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, chế độ cộng sản, chế độ
quân chủ chuyên chế, chế độ quân chủ lập hiến, v.v. – đều dứt khoát sẽ bị các
lực lượng vũ trang Hoa Kỳ tiêu diệt trong biển máu.
Tại New Zealand, từ “Opposition” được dùng
để chỉ các đảng phái chính trị khác với đảng đang cầm quyền, nghĩa là
nhiệm kỳ sau nếu đảng đang cầm quyền thất thế không thể thành lập chính phủ thì
đương nhiên có tên làm thành viên của phe “Opposition”, nghĩa là không ai “đối
lập” ai, mà chỉ đơn giản “anh là anh, tôi là tôi, anh ấy là anh ấy”, và nghĩa
là “nếu anh là A, thì tôi và anh ấy là Khác A”. Sự có mặt của “opposition”
chẳng khác gì bộ phận KCS (kiểm tra chất lượng) của một công ty sản xuất hàng
hóa, nghĩa là để xét duyệt các chính sách của Đảng cầm quyền nhằm bảo đảm luật
pháp phải tốt hơn, thích hợp hơn, phát huy tác dụng tích cực hơn – nghĩa là nếu
sản phẩm nào đã chuẩn thì khỏi phải bị thải loại hoặc sửa chữa. Do đó, tại các
phiên họp Quốc Hội, khi phải biểu quyết một vấn đề nào đó, có hình thức các
nghị sĩ tự chọn bước ra ngoài theo cánh cửa bên phải có treo bảng khổ 33x21cm
màu trắng chữ xanh lá cây “AYES” để tỏ sự ủng hộ, hoặc cửa bên trái có bảng
“NOES” để bày tỏ sự không ủng hộ, rồi các quan chức Quốc Hội sẽ đếm số lượng
nghị sĩ của mỗi hành lang để lập biên bản báo lại cho Chủ Tịch, người sau đó sẽ
triệu tập các nghị sĩ trở vào nghe kết quả sĩ số. Điều này càng cho thấy hoàn
toàn không có “đảng đối lập” chuyên chống nhau để làm đảng cầm quyền thất bại
trong các sách lược, mất điểm trước nhân dân, để đảng khác chiếm điểm vào kỳ
bầu cử tiếp theo. Tất cả cùng tự quyết định ra cửa bên nào, nên không có việc
dự án luật nào đó do nghị sĩ đảng cầm quyền trình thì cứ tự động xem như toàn
bộ các nghị sĩ của đảng ấy đồng thuận thông qua vì họ chiếm đa số. Như vậy, có
hai điều khẳng định: (1) toàn
bộ các Đảng chính trị New Zealand đều tuyệt đối tuân thủ Hiến Pháp New Zealand
và tuyệt đối bảo vệ chế độ chính trị của New Zealand; và (2) bất kỳ ai tiến hành bất kỳ hành
động nào nhằm lật đổ chế độ hiến định của New Zealand – chẳng hạn như lật đổ chế
độ hiện nay để xây dựng chế độ cộng hòa, chế độ xã hội chủ nghĩa, chế độ cộng
sản, chế độ quân chủ chuyên chế, v.v. – đều dứt khoát sẽ bị các lực lượng vũ
trang New Zealand tiêu diệt trong biển máu.
Tại Việt Nam Cộng Hòa, vốn là một quốc gia
vô-đảng (vì không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cầm quyền), có tồn tại các
“dân biểu đối lập” nghĩa là các dân biểu tuyệt đối trung thành với nền Đệ Nhị
Cộng Hòa và Hiến Pháp 1967. Các dân biểu này “đối lập” với vài điểm trong vài
dự án luật của Quốc Hội, hoặc có ý kiến khác đối với các chính sách đối nội của
Chính Phủ. Các dân biểu Việt Nam Cộng Hòa phải Chống Cộng vì trung thành với
thể chế chính trị Cộng Hòa. Các dân biểu Việt Nam Cộng Hòa phải Chống Thiệu để
được danh “đối lập”. Các dân biểu Việt Nam Cộng Hòa phải Chống Mỹ vì đã Chống
Thiệu để được danh “đối lập”. Và bất kỳ ai muốn lạm danh “đối lập” để lái theo
hướng Cộng Sản đều dứt khoát
sẽ bị các lực lượng vũ trang Việt Nam Cộng Hòa tiêu diệt trong
biển máu.
Tác giả Michael Peck trong bài viết ngày
15-11-2012 trên tạp chí Forbes với tựa đề Quân
Đội Mỹ Sẽ Bóp Nát Cuộc Nổi Loạn Của Đảng Trà Như Thế Nào đã vạch ra cuộc diễn tập quân đội được
trang bị tận răng với vũ khí hủy diệt cùng lực lượng cảnh sát trang bị vũ khí
hạng nặng sẽ ứng phó ra sao nếu tình huống là có cuộc nổi dậy tại Darlington,
bang Nam Carolina, đòi lật đổ chế độ Hoa Kỳ để thành lập một Nhà Nước theo thể
chế chính trị khác. “Đảng Trà” là tên gọi đồng nghĩa với những
đảng-chính-trị-không-là-đảng-cầm-quyền vốn còn gọi là Đảng Thứ Ba hoặc Đảng
Khác, mà nhiều người biết tiếng Việt sính gọi là “đối lập”, mà nội hàm rất rõ
ràng là: ngoài hai Đảng cầm quyền Cộng Hòa và Dân Chủ của các đại gia tư bản,
bất kỳ “đảng chính trị” nào khác không được tham chính và đương nhiên trở thành
kẻ thù mà chế độ phải tiêu diệt nếu dám manh nha cho một cuộc lật đổ chế độ của
Hoa Kỳ.
Sự kiện Thiên An Môn ở Trung Quốc chính là
sự thể hiện cực kỳ thống nhất, cực kỳ tiêu biểu, cực kỳ tương tự, và cực kỳ
chính xác theo chuẩn mực trị quốc của tất cả các quốc gia tiên tiến có luật
pháp phân minh mà Mỹ là điển hình.
B) Điều kiện tiên quyết của “đối lập” về
chính trị trên toàn thế giới
Dứt khoát “đối lập” về chính trị không bao giờ liên quan đến “lật đổ” chế
độ và xóa bỏ hiến pháp của một quốc gia.
Đối Lập về chính trị luôn chỉ có
nghĩa là sự nêu lên ý kiến khác biệt đối với một vấn đề nhỏ và cụ thể liên quan
đến sự phát triển quốc gia, trên cơ sở thống nhất tuyệt đối tôn trọng Hiến Pháp
và tuyệt đối bảo vệ thể chế chính trị cùng chế độ của quốc gia.
Mọi hành vi chống lại Hiến Pháp, chống lại chế độ, chống lại thể chế
chính trị quốc gia là hành vi phản loạn – không phải
“đối lập” – và do đó vi phạm luật pháp cụ thể của quốc gia, phải bị trừng trị
cụ thể theo quy định của luật pháp quốc gia, và trong trường hợp gây ra bạo loạn
phải bị tiêu diệt bởi các lực lượng vũ trang của quốc gia.
C) “Đối lập” tại Việt Nam
Tương tự như các quốc gia cường thịnh, văn
minh, hiện đại, Việt Nam xem “đối lập” mang thuần ý nghĩa của những ý kiến khác với ý kiến chung
hoặc ý kiến riêng của người khác mà
mục đích của những ý kiến “khác” này là nhằm làm rõ hơn nội hàm cụ thể nào đó
của một nội dung nào đó cụ thể, đi vào chi tiết, thuộc một dự án luật hay một
vấn đề chính thức được Quốc Hội hay Chính Phủ nêu lên hay dự định ban hành; và
do đó “đối lập” tự thân mang tính phản biện, tự do ngôn luận, tự do biểu tình (bày tỏ tình ý), và giám sát.
Việt Nam xem trọng “đối lập” nên tổ chức vô
số các điểm tiếp dân của Đảng và Chính Quyền, từ trung ương đến địa phương, từ
cấp Bộ đến cấp xã [2] để ngoài việc xử lý các khiếu nại, tố
cáo, còn tiếp nhận các kiến nghị mang tầm nhìn khác của người dân đối với các chủ
trương chính sách của quốc gia.
Việt Nam không xem trọng hình thức, vì vậy
sau khi Cách Mạng thành công đã chấp nhận cho những đảng phái chính trị khác giải thể để hòa nhập vào Đảng
Cộng Sản Việt Nam do tất cả những đảng này đều theo đường lối cộng sản chủ
nghĩa và đều tôn trọng tư thế hiến định “đảng cầm quyền” của Đảng Cộng Sản Việt
Nam, và cùng bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam; đồng thời lập ra những cơ
chế giám sát để thực hiện phản biện tích cực, tức hình thái duy nhất đúng của
“đối lập”. Ngược lại, Hoa Kỳ quan tâm đến hình thức nên có hai đảng cầm quyền
mà thế giới đều biết cả hai giống y hệt nhau, cùng bảo vệ thể chế chính trị và
chế độ cộng hòa.
“Đối lập” luôn tồn tại một cách tích cực ở
Việt Nam trên nền best
practical practice thực thi
thực tế tốt nhất của thế giới Âu Mỹ. Mọi cuộc kêu gào đòi hủy điều này của luật
nọ hoặc điều đó của Hiến Pháp Việt Nam đều là sự xuẩn ngốc, điên rồ, láo xược mà không một chính khách nào trên thế
giới dám tự nhận mình ngu dốt tương tự để lên tiếng ủng hộ.
Hiến Pháp Mỹ và thể chế chính trị Mỹ luôn
được Mỹ tuyệt đối xem trọng và bảo vệ
Hiến Pháp Việt Nam và thể chế chính trị Việt Nam luôn được ViệtNam tuyệt đối xem trọng và bảo vệ.
Bảo vệ Hiến Pháp đồng nghĩa với bảo vệ nhân
dân.
Bảo vệ thể chế chính trị quốc gia và chế độ
quốc gia là bảo vệ nhân dân.
Đó luôn là chân lý duy nhất trong cộng đồng
các chính khách toàn cầu.
Và tôi, Hoàng Hữu Phước, là “Nghị sĩ đối
lập” của Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam, đơn giản vì tôi không
phải Đảng Viên Đảng Cộng Sản Việt Nam cầm quyền, tôi tuyệt đối bảo vệ Hiến Pháp
Việt Nam,và tôi tuyệt đối bảo vệ thể chế chính trị và chế độ nước Cộng Hòa Xã
Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, tức tất cả những yêu cầu cần và đủ để trở thành
một “nghị sĩ đối lập” theo đúng tinh thần của đối lập trong sinh hoạt chính
trường toàn thế giới.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế,
Chính-trị-gia, Nghị-sĩ Quốc-hội Việt-Nam Khóa XIII (2011-2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét